CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC


Phan_6

Lam y nhân đột nhiên dừng bước cười khẽ, “Ngươi lo lắng cái gì? Hắn đã theo kịp rồi.”

Phùng Cổ Đạo mâu quang chợt lóe, rung lên thanh kiếm trong tay, thân như thiểm điện hướng hắn bổ tới.

Lần này lam y nhân không chạy nữa, mà là lấy ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy thanh kiếm nọ, “Thanh kiếm này làm ra không dễ, cứ như vậy hủy đi, có phần đáng tiếc.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Vậy buông tay.”

“Nhưng để nó rơi vào trong tay kẻ không được việc như ngươi…” Lam y nhân lật cổ tay, kiếm keng một tiếng bị bẻ gãy, “Ta cảm thấy càng đáng tiếc hơn.”

Phùng Cổ Đạo không kịp đau lòng, ngực đã trúng một chưởng của hắn, cả người bay về phía sau.

Bay ra khoảng hai trượng, hắn té ngã xuống đất, khóe mắt vừa vặn thoáng nhìn thấy thân ảnh bạch sắc bên cạnh.

“Hầu gia…” Phùng Cổ Đạo cúi đầu phun ra một búng máu đen, lau miệng nói, “Ngươi đến thật đúng lúc.”

Tuyết Y Hầu cả người bị mưa lạnh thấm ướt đẫm, trên người đã sớm không còn quý khí cao cao tại thượng trước đây, ngược lại nốt ruồi son trên mi sừng càng thêm tiên diễm, lộ ra một cổ yêu dã không nói nên lời.

“Bó tay chịu trói, ta tha cho ngươi không chết.” Y nhìn chằm chằm lam y nhân, lạnh lùng nói.

Lam y nhân xòe tay, “Ta không phải đang chờ ngươi đến trói sao?”

Tuyết Y Hầu mười ngón liên đạn (liên tiếp búng ra).

Mấy trăm hạt vũ châu nhất thời như đạn châu bắn tới lam y nhân.

Lam y nhân hai tay chậm rãi vẽ ra một vòng tròn.

Vũ châu chưa kịp đến gần, đã theo vòng tròn kia bắt đầu chậm rãi xoay tròn.

Lam y nhân đột nhiên đem vòng tròn trở tay đẩy ra ngoài.

Tuyết Y Hầu không chút nghĩ ngợi mà giơ lên ngọc tiêu chuyển ra một vòng tròn giống như thế.

Nhưng cũng không có bất luận hạt vũ châu nào đột kích.

Lam y nhân nói, “Chiêu thức giống vậy, ta không thèm học.”

Môi Tuyết Y Hầu nhếch lên một cái.

“Vòng tròn của Hầu gia không như vòng tròn của ngươi!” Phùng Cổ Đạo phủi phủi y phục đứng lên, cười lấy lòng, “Ta giúp ngươi giành lại mặt mũi.”

Tuyết Y Hầu trừng mắt liếc hắn.

Phùng Cổ Đạo lập tức sửa lời, “Hầu gia, ngươi tấn công phía trước hắn, ta vòng qua, tấn công phía sau hắn.”

Tuyết Y Hầu không mặn không nhạt hỏi, “Vì sao không phải ngươi tấn công phía trước hắn?”

Phùng Cổ Đạo thành thật trả lời, “Vị trí đó tương đối quan trọng… cũng tương đối nguy hiểm.”

Tuyết Y Hầu hừ nhẹ một tiếng, sau đó đã tách ra hai trượng, giao thủ với lam y nhân.

Phùng Cổ Đạo ở tại chỗ giật giật gân cốt, bỗng nhiên thoáng thấy ánh mắt mà Tuyết Y Hầu bắn tới trong lúc đang giao thủ, vội vã chạy tới hỗ trợ.

“Ngoan cố chống lại là không có kết quả tốt.” Phùng Cổ Đạo vòng ra sau lưng lam y nhân, khuyên nhủ, “Mọi người cùng nhau cải tà quy chính thật là tốt.”

Lam y nhân không quay đầu lại mà đánh ra một chưởng.

“A!” Phùng Cổ Đạo nhảy ra thật xa.

Tuyết Y Hầu tức giận đến nỗi tiện tay tặng cho hắn một hạt vũ châu.

Bởi hạt vũ châu nọ trộn lẫn trong rất nhiều vũ châu, cho nên Phùng Cổ Đạo nhất thời không lưu ý, cánh tay liền bị bắn một cái.

“Hầu gia…” Phùng Cổ Đạo cười khổ, “Hiện tại hình như không phải lúc quân pháp bất vị thân.”

Tuyết Y Hầu một bên ngăn địch, một bên hồi đáp, “Thân nhân của bản hầu đều là hoàng thân quốc thích, ngươi thì tính cái gì?”

“Tâm phúc của hoàng thân quốc thích.” Phùng Cổ Đạo lại tiến lên tham chiến.

Tuy rằng võ công hắn không bằng Tuyết Y Hầu và lam y nhân, nhưng nhiều người dù sao cũng thêm một phần trợ lực, tư thái của lam y nhân rất nhanh đã không tiêu sái như trước nữa, chậm rãi bị vây hạ phong.

“Lão phu đến giúp ngươi!” Trên con đường, lão giả nhẹ nhàng gõ quải trượng lên mặt đất, thân thể như tên bắn phóng tới chỗ bọn họ.

Lúc này Phùng Cổ Đạo rụt đầu nói, “Hầu gia! Sư phụ ta!”

Tuyết Y Hầu tức giận nói, “Không cần giới thiệu lại đâu.” Y nói, xoay người liền tung một chưởng.

Vô số vũ châu bị chưởng phong của y cuốn theo, bay về phía lão giả.

Lão giả xoay quải trượng vẫy ngang.

Vũ châu đều bị quét rơi.

“Hầu gia, không bằng chúng ta…” Phùng Cổ Đạo còn chưa nói xong, liền thấy đất đá ở sườn núi bên đường sạt lở, cuồn cuộn hướng về phía bọn họ mà đến.

Hầu như là vô thức, Phùng Cổ Đạo lắc mình muốn chộp lấy vai của Tuyết Y Hầu.

Tuyết Y Hầu thấy vai vừa trầm xuống, liền tách ra, trong tay cầm ngọc tiêu như cũ hướng lam y nhân công tới.

“Ranh con!”

Ngay khi Phùng Cổ Đạo còn muốn nói gì đó, đầu thiết quải của lão giả đã tống đến.

Phùng Cổ Đạo xoay người, khi thiết quải từ trước mặt đảo đến trước ngực thì ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy thiết quải của lão.

Lão giả giãy một chút, không tránh khỏi, trên mặt hiện lên một tia khó hiểu.

Phùng Cổ Đạo hất hất cằm về bên phải, cười lạnh nói, “Ngươi cho là muốn đồng quy vu tận thì đồng quy vu tận sao?” Ngón tay hắn đẩy về phía trước, lão giả lập tức quát to một tiếng, rút lui vài bước.

Lúc này, đã có thể nghe được rõ ràng tiếng đất đá lăn xuống.

Phùng Cổ Đạo xoay người, chạy đến bên cạnh Tuyết Y Hầu nói, “Hầu gia, bảo mệnh quan trọng hơn.”

Tuyết Y Hầu đang hăng say đánh với lam y nhân, con mắt không chớp nói, “Chỉ là đất đá, há có thể làm khó dễ được ta?”

Phùng Cổ Đạo nhìn về phía lam y nhân, “Ngươi không phải cũng nghĩ quẩn như vậy chứ?”

Trả lời hắn chính là tiếng cười của lam y nhân.

“Chết tiệt! Ta không thèm đùa với tên nhãi ranh nhà ngươi nữa!” Lão giả phi thân về phía lam y nhân, “Minh Tôn, chúng ta đi!”

Đất đá đã phô thiên cái địa mà lăn xuống.

Lam y nhân vỗ một chưởng về phía Tuyết Y Hầu.

Tuyết Y Hầu không chút nghĩ ngợi liền nghênh chưởng.

Tích tắc khi hai chưởng tương giao, y liền biết mình bị lừa. Bởi vì chưởng của lam y nhân căn bản không hề có lực. Hắn là liều mạng thụ thương nhằm mượn chưởng lực của mình để phản đạn, đẩy bản thân lên cao.

Quả nhiên, lam y nhân đã nhảy cao hai trượng, nhưng hiển nhiên cự ly như vậy cũng không đủ xa, đất đá dồn dập vẫn như cũ lăn phía trên hắn và lão giả.

Mặt đất bị trùng kích đến lung lay không vững.

Tuyết Y Hầu nhìn đất đá cuộn trào mãnh liệt càng lúc càng gần, không chút suy nghĩ đã phi thân nhảy lên. Nhưng sau khi nhảy lên, y phát hiện việc mà mình nên làm trước đó chính là suy nghĩ, bởi vì một chân của y bị Phùng Cổ Đạo nắm lại kéo trở về.

Không kịp quở mắng, đất đá đã đồng thời bao phủ cả hai.

Trong lúc trời đất đảo lộn, y cảm thấy có một bàn tay kiên định nắm chặt lấy chân mình.

.

Sắc trời quang đãng.

Không trung thỉnh thoảng có loài chim hớn hở bay qua.

Phía dưới có tiếng nước chảy róc rách, làm cho tâm tình sinh ra cảm giác vui vẻ thoải mái.

Tuyết Y Hầu mở mắt, qua một lát mới thanh thanh sở sở, nhớ lại từ đầu tới đuôi sự việc vừa mới phát sinh.

Trong miệng còn lưu lại vị đất cát, khiến người buồn nôn. Y muốn ngồi dậy, thế nhưng vừa khẽ động, trên đùi đã truyền đến một cơn đau nhức. Y dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, chậm rãi ngồi dậy, vươn tay sờ sờ xương đùi, sau đó lãnh tĩnh ngầm phán đoán, bị gãy xương đùi rồi, phải lập tức nối thẳng, dùng thứ gì đó cố định, nếu không chờ khi xương liền lại thì sẽ bị lệch, phiền to.

Bất quá hoàn cảnh của y hiển nhiên không cho phép y làm nhiều như vậy.

Y nhìn quanh bốn phía.

Mình bị ngã xuống bên vách núi, may là vách núi lại có cành cây ngăn trở, nếu không chỗ gãy có thể không phải xương đùi, mà là xương cổ rồi.

Tiếng nước gần như thế, nói rõ vách núi không cao. Chỉ là bên cạnh y không có trái cây và nguồn nước, vị trí này lại rất hung hiểm, đất dưới chân ẩm ướt, rất trơn, khi đứng không vững có thể sẽ trực tiếp ngã xuống.

Y phân tích hoàn cảnh xung quanh thật lâu, đột nhiên nhớ tới một việc ——

Phùng Cổ Đạo đâu?

Giữa lúc y nhớ đến, chợt nghe được một thanh âm quen thuộc từ dưới vách núi vang lên, “Hầu gia, ngươi tỉnh rồi à?” Ngay sau đó, Phùng Cổ Đạo ló ra nửa cái đầu.

Tuyết Y Hầu bắt đầu nghĩ, nếu như hiện tại y một chưởng đánh chết hắn, như vậy y có còn phương pháp nào khác để bản thân bình an rời khỏi nơi này hay không.

Chờ Phùng Cổ Đạo cả người từ dưới vách núi bò lên trên, y cho ra kết luận —— Không có.

Vì vậy, Phùng Cổ Đạo ngay dưới tình huống hoàn toàn vô tri, may mắn tránh được một kiếp.

“Hầu gia, ngươi có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Phùng Cổ Đạo mới vừa ở phía dưới rửa mặt, sơ lý tóc tai, cho nên ngoại trừ y phục có chút bẩn, cả người thoạt nhìn vẫn khá thanh sảng.

Nhưng Tuyết Y Hầu thì ngược lại, hoàn toàn thành Ô Y Hầu rồi.

“Ngươi nói xem?” Nếu như không phải hắn tại thời khắc quyết định kéo y, y làm sao lại chật vật như vậy? Tuyết Y Hầu tàn bạo trừng hắn.

Phùng Cổ Đạo hiển nhiên rất rõ ràng nguyên nhân y trừng mình, cười gượng nói, “Đa tạ ơn cứu viện của Hầu gia lúc đó.”

Y là cứu viện sao?

Y rõ ràng là bị kéo xuống nước!

Tuyết Y Hầu dùng tiếng hừ lạnh trả lời câu cảm tạ của hắn.

“Nếu Hầu gia không có yêu cầu gì, chúng ta lên đường trở về thôi?” Phùng Cổ Đạo nói rồi muốn đứng lên.

“Chân ta gãy rồi.” Tuyết Y Hầu lãnh tĩnh nói.

Phùng Cổ Đạo sửng sốt một lúc, cúi đầu hỏi, “Cái gì?”

“… Chân ta gãy rồi.”

Phùng Cổ Đạo nhìn chân y, hỏi, “Mấy cái?”

Tuyết Y Hầu cắn răng nói, “Một cái.”

“Vậy còn đỡ, ta giúp ngươi đi tìm một cây quải trượng.”

“Cố định chân ta trước đã.” Những thường thức này là sư phụ y từ nhỏ đã dạy, cho nên y nhớ rất rõ ràng.

“Nhưng mà…” Phùng Cổ Đạo cười gượng nói, “Ta không biết.”

Tuyết Y Hầu ngoài cười nhưng trong không cười, nói, “Ngươi nghĩ ta dám trông cậy vào ngươi sao?”

“Ta đi tìm cành cây.” Phùng Cổ Đạo rất thức thời không tiếp câu nói này.

10. Hoạn nạn hữu lý (Nhất)

Tiết Linh Bích: Đáng ghét hơn so với làm chuyện đáng ghét chính là,

làm cùng với người đáng ghét.

Phùng Cổ Đạo quả nhiên tìm về rất nhiều cành cây.

Tuyết Y Hầu không nói gì mà trừng hắn, “Ngươi nghĩ mấy cành cây này có ích lợi gì?”

“Hầu gia không phải muốn cố định chân sao?” Phùng Cổ Đạo chọn ra một cành xẻ tà nói, “Cành này được, có thể trực tiếp kẹp vào chân của Hầu gia, nhất định có thể tạo được tác dụng cố định.”

Tuyết Y Hầu lạnh mặt.

Phùng Cổ Đạo thức thời ném cành cây này xuống, lại nhặt lên cành khác nói, “Cành này không tồi, thon gọn sạch sẽ, không dây không nhánh.”

Tuyết Y Hầu tiếp nhận cành cây trong tay hắn, sau đó nhẹ nhàng bẻ một cái, thành hai đoạn.

Nụ cười của Phùng Cổ Đạo có chút cứng đờ, lấy ra một đoạn thân cây nhỏ vừa ngắn vừa thô nói, “Vậy ngươi xem khúc này…”

Sắc mặt Tuyết Y Hầu rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, “Chẻ thành hai nửa.”

“Chẻ?” Phùng Cổ Đạo nhìn trái nhìn phải, “Dùng cái gì chẻ?”

Tuyết Y Hầu biếng nhác mà nhìn hắn, “Ngươi hỏi ta?”

Phùng Cổ Đạo cười gượng nói, “Là thỉnh giáo Hầu gia. Ách, thanh ngọc tiêu kia của Minh Tôn đâu?”

“Ngươi nghĩ trong thời khắc này mà bản hầu còn có thể tùy thân mang theo sao?”

Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Thanh ngọc tiêu kia trông có vẻ rất đáng giá đó.”

Tuyết Y Hầu hít một hơi thật sâu, gần như bất đắc dĩ mà nói, “Ném lên.”

Phùng Cổ Đạo sửng sốt một hồi, “Bao xa?”

Tuyết Y Hầu chỉ lên trên.

Phùng Cổ Đạo ngoan ngoãn ném lên.

Tuyết Y Hầu xuất thủ như điện, ngón trỏ nhẹ nhàng hoa một cái, thân cây nhất thời bị chém thành hai nửa.

Phùng Cổ Đạo cuống quýt vươn tay, một trái một phải, chộp hai mảnh thân cây vào trong tay.

Tuyết Y Hầu lại chỉ chỉ thắt lưng hắn, “Cởi đai lưng xuống.”

“Ta không có cấp bách muốn đi ngoài.” Phùng Cổ Đạo nắm chặt đai lưng.

Tuyết Y Hầu thản nhiên nói, “Ngươi nghĩ nhất chỉ vừa nãy… hoa trên người ngươi thì sẽ thế nào?”

Phùng Cổ Đạo vừa cởi đai lưng xuống vừa mỉm cười nói, “Kỳ thực, đai lưng thứ này rất là thừa thãi.”

“Xoay người sang chỗ khác.” Tuyết Y Hầu đặt đai lưng qua một bên, bắt đầu tự nhấc chân mình lên.

Phùng Cổ Đạo kinh ngạc hỏi, “Nối xương còn phải cởi quần sao?”

Tuyết Y Hầu: “…”

Phùng Cổ Đạo thấy mâu quang của y càng lúc càng băng lãnh, tự giác mà bò xuống vách núi, “Ta đi tìm chút nước tới.”

Kỳ thực trải qua nhiều chuyện liên tiếp, khí lực của hắn đã sớm đến giới hạn cạn kiệt rồi, huống chi sau khi tỉnh lại thì một khắc cũng không ngừng lên lên xuống xuống, cho nên một chuyến lấy nước này hắn đi ròng rã hơn nửa canh giờ mới quay lại.

Lúc trở về, chân của Tuyết Y Hầu đã dùng gỗ và đai lưng cố định xong rồi.

Phùng Cổ Đạo tạm thời đem khố đầu cột thành hai cái gút, may là thắt lưng hắn rất mảnh mai, đầu gút mắc trên thắt lưng hắn, dĩ nhiên không hề rơi xuống.

“Hầu gia, nước.” Nước sóng sánh trong lá cây, do leo lên mà chỉ còn một phần ba.

Tuyết Y Hầu tiếp nhận, liếc mắt nhìn ảnh ngược của mình trên mặt nước, giữa đôi mày lập tức như bị dính lại không giãn ra được.

“Hầu gia?” Phùng Cổ Đạo gọi khẽ một tiếng.

“Mang ta xuống dưới.” Tuyết Y Hầu hận không thể chắp cánh bay về hầu phủ, đem bản thân từ trong ra ngoài, triệt triệt để để mà tẩy một lần.

Phùng Cổ Đạo khó xử nhìn y.

Tuyết Y Hầu ngoài cười nhưng trong không cười, nói, “Ta rơi vào nông nỗi này, nhờ ai ban tặng?”

“…” Phùng Cổ Đạo miễn cưỡng đắp lên bản mặt tươi cười nói, “Hầu gia là muốn ta bế ngươi xuống sao? Hay cõng ngươi xuống dưới?”

Tuyết Y Hầu nhướng mi, “Ngươi nói xem?”

Ánh mắt Phùng Cổ Đạo sáng lên, “Hay là Hầu gia chuẩn bị một chân nhảy xuống dưới?”

Tuyết Y Hầu đột ngột xuất thủ, ngón tay hướng về cái trán hắn mà búng tới.

Phùng Cổ Đạo cúi gục đầu xuống, tránh khỏi cái trán nhưng không tránh khỏi cái ót. Khi ngón tay búng tới, hắn hầu như có thể nghe được tiếng vang đông đông đông.

“Ngươi nói xem?” Tuyết Y Hầu thu tay về.

Phùng Cổ Đạo xoay người, ngồi xổm xuống nói, “Hầu gia thỉnh.”

Tuyết Y Hầu chậm rãi đứng lên, nằm sấp lên người hắn.

Chân Phùng Cổ Đạo lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Tuyết Y Hầu tựa hồ nhớ tới gì đó, “Ngươi lúc đó trúng một chưởng, thương thế sao rồi?”

Phùng Cổ Đạo nghe y nhắc tới, hầu như cảm động tới nỗi rơi nước mắt, “Đau đến nỗi muốn nói cũng nói không nên lời.”

Tuyết Y Hầu nói, “Vậy thì tốt, đừng nói nữa, xuống dưới đi.”

“…” Trong lúc bò xuống, nội tâm Phùng Cổ Đạo không ngừng hối hận, hắn vừa nãy phải nói ngay cả bò cũng không nổi mới đúng.

Vách núi bởi vì nhô ra một khối, ngược lại che chắn hơn phân nửa đất đá bên dưới không bị nước mưa thấm ướt, cho nên Phùng Cổ Đạo tuy rằng mệt lả, nhưng không đến mức gian nan. Cho đến khi tới chân núi, mặt đất mới dần dần trơn ướt hơn.

Dưới chân Phùng Cổ Đạo đột nhiên trượt một cái, cả người nghiêng về phía trước.

Tuyết Y Hầu song chưởng vỗ lên vai hắn, lộn nhào một cái đảo người tới phía trước, một chân chấm đất.

Phùng Cổ Đạo nguyên bản còn có thể chật vật đứng vững, dưới một cái vỗ của y, lúc này té đập mặt xuống đất.

Tuyết Y Hầu nhìn dáng vẻ chật vật bò lên của hắn, lại nhìn làn nước gần trong gang tấc, tâm tình rốt cuộc từ đại tuyết bay loạn chuyển thành mưa lẫn trong tuyết —— Thoáng cái chuyển đẹp.

Y đem chân trái nhẹ nhàng giậm lên mặt đất một cái, cả người lăng không nhảy lên, thoáng cái tới bên dòng suối.

Phùng Cổ Đạo dính một thân bùn đất, cũng chạy tới bên bờ suối rửa mặt sơ tẩy. Nhưng tay hắn còn chưa đụng tới nước, mu bàn tay đã bị hòn đá nhỏ gõ vào một cái.

“Hầu gia? Ngươi không định bao hết cả chứ?” Phùng Cổ Đạo che tay.

“Xuống hạ du.” Tuyết Y Hầu từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay bẩn đến nỗi không nhìn ra được màu gốc, bỏ vào trong nước chậm rãi giặt.

Phùng Cổ Đạo thở dài, đi tới bên kia lặng yên rửa mặt.

Chờ hắn rửa xong, Tuyết Y Hầu cũng vừa mới giặt sạch khăn, chuẩn bị lau mặt.

“Hầu gia, tiếp theo chúng ta chủ động đi tìm bọn A Lục sao? Hay là ở đây chờ bọn họ tới tìm chúng ta?” Phùng Cổ Đạo hỏi.

Tay lau mặt của Tuyết Y Hầu không ngừng lại, “Còn chưa biết Ma giáo có hậu chiêu khác hay không. Nếu là có hậu chiêu, bọn A Lục cũng dữ nhiều lành ít.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Ý của Hầu gia là, Ma giáo cũng sẽ tìm đến chúng ta?”

“Ngươi nghĩ thế nào?” Y nghiêng đầu, dùng khóe mắt nhìn xéo sang hắn.

Y dung nhan yêu dã, lúc này trên mặt lại được rửa sạch sẽ, cho nên mặc dù chỉ là một cái lướt nhìn giản đơn như thế, cũng mang theo ngàn loại phong tình. Nhưng Phùng Cổ Đạo vẫn như một con ngỗng khờ, không chỉ làm như không thấy, trái lại còn nghiêm trang nói tiếp, “Hầu gia nói rất đúng. Không biết Minh Tôn và sư phụ bây giờ ra sao?”

Tuyết Y Hầu thu hồi ánh mắt, “Ngươi hy vọng bọn hắn bây giờ ra sao?”

Phùng Cổ Đạo đáp, “Đương nhiên là bình yên vô sự.”

Cánh tay đang lau cổ của Tuyết Y Hầu hơi khựng lại.

Phùng Cổ Đạo nói, “Hầu gia bảo ta bắt giữ Minh Tôn, lỡ như hắn gặp bất trắc, vậy chuyện mà Hầu gia bàn giao cho ta chẳng phải vĩnh viễn không hoàn thành được sao?”

“Ngươi luôn thời thời khắc khắc nhớ kỹ lời nói của ta.”

Phùng Cổ Đạo cười nói, “Hầu gia đối với ta ân trọng như núi, như phụ mẫu tái thế. Đối với giáo huấn của Hầu gia, ta làm sao dám quên?”

Tuyết Y Hầu nhìn nhìn bốn phía, “Ngươi có biết núi này là núi gì không?”

“Núi của ‘ân trọng như núi’?”

“…” Tuyết Y Hầu vờ như không nghe được, tiếp tục nói, “Chúng ta vừa qua khỏi chính là huyện Tích Dương, phía trước là Lý gia trang, nếu ta nhớ không lầm, nơi này là núi Phượng Hoàng.”

Phùng Cổ Đạo tán thán, “Hầu gia chân không bước ra cửa, nhưng biết chuyện thiên hạ.”

Tuyết Y Hầu đạm nhiên nói, “Nếu như Ma giáo lục soát, tất nhiên sẽ tìm ba nơi này trước.”

“Vậy Hầu gia thấy thế nào?”

“Chúng ta vòng qua Lý gia trang, trực tiếp tới Tỏa Hoàng trấn.” Tuyết Y Hầu vẽ một địa đồ trên mặt đất, ước lượng đánh dấu vị trí.

Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói, “Hầu gia đi đâu, ta liền theo đó, về phần đi như thế nào, đến như thế nào, lại có ngại chi?”

“Đương nhiên là có liên quan.” Tuyết Y Hầu vươn tay xóa đi vết tích trên mặt đất, “Ta đi đứng không tiện, phải làm phiền ngươi rồi.”

Phùng Cổ Đạo cười gượng, “Hầu gia có cần quải trượng không?”

“Quải trượng làm từ người là thoải mái nhất.”

Nụ cười của Phùng Cổ Đạo phát khổ, “Hầu gia không hổ là Hầu gia, quả nhiên biết hưởng thụ.”

“Sắc trời không còn sớm, chúng ta khởi hành sớm một chút.” Tuyết Y Hầu chậm rãi đứng lên.

“Dạ, Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo đến trước mặt y ngồi quỳ xuống.

Tuyết Y Hầu nhìn tấm lưng bị mồ hôi thấm ướt đẫm của hắn, trầm ngâm nói, “Đi tìm một cành cây có thể chống đỡ tới đây.”

“Dạ.” Phùng Cổ Đạo lập tức đi đến một bên bẻ xuống một cành cây tương đối thô chắc, đưa cho y.

Tuyết Y Hầu thử thử, tạm được.

“Hầu gia thỉnh.” Phùng Cổ Đạo nghiêng người tránh đường.

“Nếu muốn che đi tai mắt của kẻ khác, thì không thể tiếp tục gọi là Hầu gia được.” Tuyết Y Hầu cà nhắc cà nhắc đi tới.

Phùng Cổ Đạo đi theo sau y, “Dạ. Chẳng hay nên xưng hô Hầu gia như thế nào?”

“… Tiết Linh Bích.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
The Soda Pop